- Tình huống 1 : Đi công tác ở nước ngoài , cái hay quên nhất là cái adapter ( phích cắm điện ) , vì mỗi quốc gia thì đầu cắm khác nhau . Lần này đi Nhật cũng quên . Xuống hỏi tiếp tân khách sạn mượn adapter . Cô nhân viên nói không có adapter , chỉ có mấy cái này thôi . Cô đưa ra hàng loạt những đầu sạc pin cho iphone , ipad … phản ứng đầu tiên là “ No , thanks . I need adapter ” . Định quay lui về phòng , chợt nhớ , uh nhỉ , thực ra mình chỉ cần sạc ipad , nhưng không cắm vừa nên nghĩ sẽ cần mượn adapter . Giờ không có adapter nhưng có cái để sạc ipad thì lại không chịu . Mượn và sạc , vấn đề được giải quyết .
- Tình huống 2 : câu chuyện mấy năm trước , thời ở VN ít người xài thẻ tín dụng . Lúc đó Vietcombank có phát hành thẻ cho mình . Để phát hành thẻ , mình phải nộp các giấy tờ chứng minh thu nhập và việc làm . Chuyện này có thể hiểu là do thẻ tín dụng vận hành dựa trên niềm tin , tức là ngân hàng cho mình xài tiền trước và sau đó mình sẽ trả lại chung luôn xài khá nhiều và trả đúng hạn . Đùng 1 cái , đến hết thời hạn của thẻ ( thẻ nào cũng có thời hạn 2-3 năm ) , mình cứ nghĩ Vietcombank sẽ tự động phát hành thẻ mới như mọi ngân hàng khác . Nhưng không Vietcombank yêu cầu như lần đầu , tức là chứng minh thu nhập và chức vụ (không có yêu cầu gia tăng hạn mức hay bất cứ thay đổi nào) . Mình khá ngạc nhiên , và cũng đương nhiên huỷ card của Vietcombank và chuyển sang các card của ngân hàng đối thủ . (Sau này vcb có gọi lại nhiều lần nhưng vẫn yêu cầu phải làm thủ tục như trên – thật kỳ lạ ) .
Hai câu chuyện nhưng cùng 1 bài học , chỉ nhớ phương tiện mà quên mục tiêu . Mục tiêu là sạc ipad và đánh giá độ tin cậy của khách hàng , chứ không phải bản thân cái adapter hay phiếu xác nhận thu nhập . Thế nên hãy luôn hỏi , làm thế để làm gì ? Ta cần gì nhất ?
-Dzung Vu-
image source: unsplash